Xe tải facebook về điện thoại bánh mỳ. |
Thay vì ngồi quán cơm họ chọn mua bánh mỳ - vừa nhanh gọn lại rẻ
Mà bệnh tật hiện nay cũng từ miệng vào cả. Nó không phải là loại xe bánh mỳ bán khăng khăng một góc đường hay con hẻm nào đó mọi người thường luôn thấy.Chị đưa ổ bánh mỳ cho cô bé rồi nhận ly sữa đậu nành. Chị lại nhớ đến hai vị khách ban trưa: "Ăn gì cũng lo cũng sợ. Lại làm một ngụm cà-phê đá trước khi đánh xe đi có khách. "Chị ơi chị bán cho em một ly sữa đậu nành ạ! Nhanh nhanh nha chị!”. Thiên thần của anh.
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt Đới. Gia đình nhà Cún. Hai chị em thường đặt xe cạnh nhau.
Hẳn bởi thế mà loại xe tiện dụng này luôn đóng bằng gỗ. Bầu trời bây giờ đã phủ một màu ráng đỏ đẹp tuyệt. Chào cô. Hơ lại bánh mỳ trên bếp cho giòn. Thằng Khỏe. Chị thấy cổ họng mình nghẹn ứ. Có anh.
Lúc nãy còn đôi chút mua cháo cho mẹ nó dùng rồi. - Dạ. Đàn ông đi chợ. Một lớp giấy kiếng trong sẽ được phủ lên ba mặt của xe. Bộ sưu tập tem của ông nội. Đến khi chị toan đáp thì bà khách nhẹ nhàng:. Nướng nướng chiên chiên. Đang ngồi trò chuyện. Khi bất thình lình ngày nào đó mình đổ bệnh.
Như thường lệ. - Dạ. * * *. Là sinh viên ngành Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp. Cứ thế đám học trò í ới. - Đến cơm họ còn bỏ bột gì vào cho nở gấp đôi ra được.
Mỗi lần như thế chị dừng xe. Biết là mất vệ sinh. C a sĩ kẹo kéo (P2). Phá lấu lề đường. - Chào em! - Chú mở cửa tắc-xi bước xuống tiến về phía chị. Nhảy đầm ở công viên Lê Văn Tám.
Thì phải đi thôi… Ốp-la của cưng đây. Đèn đỏ rồi đèn xanh. Chủ yếu cho lòng cảm thấy vui hơn vào buổi sáng. Có chị. Điểm tiếp theo chị đến là trước cổng trường cấp hai. Em cho anh mượn. Mai gặp chị!. Cô bạn cũng cười. Mồ hôi chị túa ra bởi cái nóng hừng hực của bếp than phà trước mặt đang bốc khói mờ mịt bên trên vỉ nướng thịt. Người đàn bà quay lại nhìn ông bác kia.
Những Tâm Hồn Đồng Điệu (2012). Chị đứng nép vào bóng râm của tán cây ven đường. Cốt làm sao cho qua bữa là được. Người ta mua gì cũng cân nhắc. Cà phê Cùn. Còn mình thì… Giờ tôi cũng không dám ăn cơm nữa. - Cám ơn cưng. - Chị nhà đỡ hơn chưa anh. Sữa của chị nè. Nàng sứt. Máng lên quai xe. Rốt cuộc xịt thêm chút tai facebook mien phi xì dầu rồi tương ớt…. Chú hỏi:.
Hai chị em ngày nào cũng “trao đổi hàng hóa” với nhau. Ai chẳng có cho mình những nỗi niềm tây. Thế là xong: chị có thể đi bất cứ nơi đâu để bán - vào bất cứ lúc nào. Tiếng lanh canh và những ô cửa sổ sáng đèn. Cảnh đông đúc chộn rộn trước cổng trường ban nãy mau chóng thay thế bằng vẻ yên bình vốn có khi bọn nhóc đã ổn định chỗ ngồi trong lớp học. Net. Bảo vật.
Tiếp cuộc mưu sinh trong cái vòng xoay vô tận kéo từ ngày này qua ngày khác. Lành lẽ. Tắc kè. Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ game di dong văn học với truyện "Già trước tuổi".
Chị làm không kịp nghỉ tay. Vài giây trôi qua trong lặng im. Nhiều người tùng tiệm.
Chung cục chị cũng bán xong hết. Mà không ăn thì…". Lẩu cá kèo. Lưu Quang Minh (Truyện ngắn của tôi). Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ. Cắt bánh mỳ nhét vào nào dưa leo nào rau rồi xíu ớt. Đưa ổ bánh mỳ thịt nướng cho khách hàng tí hon rốt cục cũng vừa kịp lúc tiếng trống vang lên.
- Cho tôi một ổ ốp-la. Những cuộc chuyện rời rạc. Dừng xe ở chỗ cũ. Đồ chơi hò. Chị dừng xe bên dưới tòa cao ốc quen thuộc. - Ồ. Khuôn mặt gầy hao đen xạm nắng gió kia. Thấy chị chuẩn bị đẩy xe đi tiếp. - Dạ. - Anh ăn kẹp chung với trứng nữa nha. Hôm nay còn ít thôi.
Hát với nhau. - Của anh đây - Chị đưa cho chú ổ ốp-la nóng hổi. Bắp xào ơi. Cảm ơn cô. Game android hoặc nếu sang hơn thì cũng chỉ là đĩa cơm bình dân khô khốc bụi bặm nào đó ven đường.
Cô lấy cho tôi một ổ đầy đủ nữa đi. Còn muốn tránh khói bụi. Chú đã ngoài ba mươi nhưng vẫn một thân một mình. Dẫu những cơn gió lạnh trên đường còn đôi khi tạt qua. Nhìn mái tóc muối tiêu. Thực Hay Mơ (2012). Tôi còn ít tiền thôi…”. Nhưng đâu đó thấy nao nao trong lòng. Đói quá rồi nè! Chị mỉm cười. Cực mà vui mà mừng vì có khách - hai chị em thường mủm mỉm bảo nhau mỗi lúc hai tay được bận rộn thế này.
- Mấy bữa này trời lạnh quá em hen - Vừa nói chú vừa xoa tay rồi hơ trên bếp than nhỏ chị dùng để nướng thịt và làm nóng lại bánh mỳ. Nhận tờ mười nghìn nhàu nhĩ của chú rồi đưa lại tờ hai nghìn. Ca sĩ kẹo kéo (1). Cái nóng nực người ta không biết trốn vào đâu choán mọi vật. Nghe truyện 'Đàn ông đi chợ'.
Nghe vậy. Đi lấy bánh mỳ từ lò xong. Sinh 18/5/1988 tại TP HCM. Tiếp thị bia. Chị bắt đầu công việc của mình từ sáng sớm. Cô đơn trên mạng. Chị cũng có thể bước đi xác thực. Cảnh đẹp nhưng cũng buồn bã quá. Càng lúc không khí càng trở nên ngột ngạt khó chịu hơn với đủ loại khói xe bụi bặm khi những con đường dần ùn tắc xe cộ lũ lượt nối đuôi nhau.
Nhiều dưa leo chút nha. Nghĩ xong chị mới trầm mặc
Vòng xe cứ quay đều. - Chị lại cười với chú. Chút nữa thôi. Thịt nướng trên vỉ cần lật bộc trực để chín đều. Bán mắc quá thì chẳng ai dám mua của mình nữa…".Gương mặt bà toát lên sự mệt mỏi xen lẫn cơn buồn rầu có lẽ nằm thăm thẳm nơi nào đó trong lòng.
Càng ngày càng đủ thứ bệnh. Bỏ trứng hay thịt vào giữa. Người gọi bánh mỳ thịt nướng. Chuyện dạy kèm. Phải. Ảnh: Ione. Vừa tán tai facebook cho dien thoai gẫu đủ chuyện vừa nhấm nháp bánh mỳ của chị. Tay chị khẽ run khi gắp miếng trứng bỏ vào ổ bánh mỳ. - Dạ!. Anh chạy xe an toàn nha! - Em cũng bán tốt nhen! - Chú gật đầu từ biệt. Và một thiên thần nhỏ. Giá cả cái gì cũng tăng vùn vụt. - Thôi. Tỏa sáng. Thời buổi khó khăn.
Thương quá Nhồng ơi!. Mơ mộng cuối ngày ư? Chị mỉm cười. Tránh ánh mắt anh.
Cần lao. Vừa chiên trứng vừa cắt thêm dưa leo. Xe của chị cần phải gọn ghẽ và nhẹ nhàng hơn rất nhiều để dễ dàng chuyển di. Khổ. - Em đi à? - Dạ. Ăn gì cũng lo cũng sợ. Nhưng chị cũng chỉ bán bánh mỳ với cái giá bình dân hết mức. Bệnh từ miệng mình vào. Quần quật vần vật. Chuẩn bị đầy đủ thành phần vật liệu cho một ngày dài. Cậu nhóc chạy vội vào trường trước khi cánh cổng kia khép lại. Mai gặp nha.
Chị cũng sẽ hòa vào dòng người ấy. "Không! Dù lời ít cũng được. Tình KFC. Người nữ giới vẻ ngoài lam lũ đứng trước mặt chị chắc cũng đã ngoài ngũ tuần. - Chú ăn gì ạ? - chị cất tiếng hỏi. Chị đưa mắt nhìn về phía xa xôi. Em đi. Vậy là chị đã sẵn sàng để khởi hành.
Văn nghệ quân đội. Chị sẽ không bao giờ bán đồ dơ đồ độc hại cho khách. - Cũng khá hơn rồi. Vừa lúc mấy bác tài khác cũng tới gọi bánh mỳ. Ăn liền đi kẻo nguội. Ngắm nhìn kim ô sắp tắt. Đủ để chị cảm nhận hết nỗi vất vả của chú.
Đứa này đứa kia tai facebook dien thoai java lao nhao lên. - Dạ. Cảm ơn em…. Em mời. Lấy thêm thịt đặt lên vỉ để nướng thêm một đợt mới. Người ăn ốp-la. Giờ này người thân bệnh nhân bắt đầu đổ ra ngoài mua đồ ăn trưa.
"Lấy công làm lời thôi em ạ. Chị đẩy xe bánh mỳ của mình rong ruổi trên những con đường thân thuộc. Trên đường lâu lâu lại có khách - đi xe hoặc đi bộ. Thỏ Ragu. Câu từ ngắn gọn của mỗi ngày với chú cũng dần dần sâu chuỗi lại trong chị. Vừa đập trứng nghe “xèo” một tiếng thì vị khách thứ hai bước đến. Cô ơi.
Gia tài tuổi 20. - Kìa cô…. Chị cũng có sung sướng hơn chú là bao.
Hay lúc người ta đã chấm dứt một ngày dài làm việc mỏi mệt để cuốn theo dòng xe ùn tắc nối đuôi nhau trở về nhà sum họp với gia đình bên mâm cơm rét mướt. Khách quen của chị là các bác tài lái taxi đậu xe thường trực ở bãi chờ khách.
Vài nét về tác giả:. Không khó để nhận ra ngày càng xuất hiện nhiều xe đẩy bánh mỳ rong ruổi khắp các nẻo đường thành phố giống như xe của chị. Không bị khét một mặt. - Ốp la đi em ơi. Chị phải giao hội cao độ để làm thật nhanh. Bài đã đăng : tình bún đậu. Vậy họ mới có lời chứ. Trong đầu chị thưa thớt một bữa cơm gia đình ngon lành ấm cúng.
Cơm nhà. Từ xa chú đã vẫy vẫy tay:. Không ăn cũng không được. - Cho anh ổ thịt nướng. Anh giữ ấm kẻo bịnh thì khổ. Kim ô gần game java qua đỉnh đầu. Nắng đã lên từ lâu xua tan cái lạnh buổi sớm. Ngày nào cũng vậy - một hành trình đã ăn vào mỗi bước chân. Rất nhiều khả năng kể cả khi nhắm mắt xuôi tay lại. Là toàn hóa chất đấy chứ… Mà muốn ăn sạch thì làm gì có giá rẻ cho mình.
Có chăng là những đêm khuya khoắt chị không phải xếp mình co ro trong xe taxi với những giấc ngủ lắm khi chập chờn đứt đoạn. Lưu Quang Minh. Chú lại phải đấu gặm bánh mỳ của chị bán ban chiều.
Văn nghệ trẻ. Chị cười. Trân châu. Bật bếp ga mi-ni lên. - Anh… anh chăm chị nhà phải không? Giường ba tôi nằm kế bên chị nhà đây… - À. Chị vẫn thấy đâu đó bên trong ấm áp lên chút ít. Chẳng có nhiều chọn lọc cho những ai phải lăn lộn giữa cuộc mưu sinh để kiếm từng đồng như chị.
Chị lấy hết luôn nhen!. Khớp. Cho ít dầu vào chảo. - Chuẩn bị đi hả chị? - Ừ. Điểm dừng chân trước tiên của chị là dưới một cao ốc lớn có nhẽ phải hơn hai mươi tầng. Kiếm được đồng tiền thật sự nào có dễ. Không bao giờ" - chị nghĩ.
Các bác tài thường ngồi tụ tập với nhau một chốc buổi sáng. Đồng thời. - Cô bán cho tôi… năm nghìn được không. Loáng cái đã đến trưa. Nụ cười nhân từ của chú bỗng chốc nhòe đi trước mặt chị. Em chào anh. Phụ huynh vừa mới dừng xe là tụi nhóc nhảy ngay xuống chạy lại chỗ xe chị và cô bạn: “Dì ơi bán cho con ổ bánh mỳ".
Chị đổ dầu vào chảo. Cô bạn “đồng nghiệp” bán sữa đậu nành đã có mặt từ lâu. Tranh thủ bán cho đám học sinh trước giờ vào lớp. Tốn tiền quá. Rồi có tiền cũng ngơm ngớp không biết giữ được bao lâu. Cũng là lúc chị dừng chân trước cổng bệnh viện. Thấy chị đẩy xe đến. Ảnh: VnExpress. Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học - 3/2010). Đợi cho dầu sôi chị mới đập trứng vào chiên.
Tay dùng đũa lật ngược miếng trứng lại. Mà không ăn thì… - Không ăn cũng không được.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét